Sau Chiến tranh thế giới thứ nhất, cùng với việc đầu tư tăng cường khai thác, chính quyền thực dân cũng ra sức bóc lột nhân dân ta qua con đường đánh thuế. Các loại thuế trực thu và gián thu tăng lên. Số tiền thuế ngày càng nặng thêm. Từ năm 1919 đến năm 1921, chính quyền thực dân ra lệnh bãi bỏ việc đóng thuế cũ ở miền Bắc, Trung Kì và tiến hành đánh thuế hàng loạt với mức thuế thân là 2,5 đồng. Mức thuế thân ở Nam Kì tăng từ 5,58 đồng (1913) lên 7,5 đồng (1921). Tổng số tiền thu thuế ở ba kì từ năm 1912 đến năm 1929 tăng gấp 3 lần so với thời kì trước đó. Trong các năm bình thường, mức thuế này đã là một gánh nặng đối với người dân so với mức thu nhập kém cỏi của họ. Trong các năm khó khăn, mất mùa, khủng hoảng kinh tế, những gánh nặng đó trở nên đặc biệt khủng khiếp. Tính đôe đồng đầu người, không phân biệt già trẻ, lớn bé, mỗi người dân Việt Nam phải đóng 8 đồng tiền thuế, tương đương 70kg gạo trắng hạng nhất lúc bấy giờ.
Bên cạnh thuế khóa, chính quyền thực dân còn tìm cách bắt buộc người dân mua các loại "công trái", "quốc trái" để lấy tiền xây dựng các công trình công cộng hay phục vụ nhu cầu quân sự. Nhiều người không muốn mua cũng bị "gán" cho. Riêng "công trái" phát hành trong những năm khủng hoảng kinh tế đã thu về cho chính quyền thực dân gần 150 triệu đồng.
(Theo: Đinh Xuân Lâm (Chủ biên), Đại cương lịch sử Việt Nam II)
Không có nhận xét nào...